Một sáng mùa đông...
Bước ra đường, tai liền ngập trong vô số những luồng âm thanh: tiếng động cơ xe, tiếng máy ủi công trường, tiếng máy bay rầm rì lao đến, tiếng người cười nói, tiếng cỏ xào xạc dưới chân chú chó sục sạo tìm chỗ giải quyết nỗi buồn, tiếng xe đẩy em bé lọc cọc trên đường, tiếng thở dài, tiếng tim mình đập khe khẽ trong cái lạnh se, và rồi trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi khi mọi âm thanh chạm đến khoảng ngừng, không gian chợt giãn ra cùng tiếng vọng âm thầm vẳng đến từ xa, tiếng cóc cóc của một chú chim gõ kiến đang khoan mỏ vào cội cây già...
Thế là tôi đẩy xe đi tìm chú chim đó, ngày càng sâu hơn vào trong công viên, giữa những cành cây gầy khẳng khiu trụi lá đan vào nhau chằng chịt, tôi đi tìm chú chim gõ kiến. Xa khỏi đường lớn, tiếng cóc cóc ngày càng rõ hơn. Một âm thanh thật đặc trưng với tempo không lẫn vào đâu được, không quá nhanh để rồi đinh tai nhức óc như tiếng máy khoan điện, cũng không quá chậm rõ từng hồi rổn rảng như tiếng búa gõ vào đinh. Nó vang nhưng trầm, ở giữa hồi cuối âm vọng của chuông đồng và tiếng gõ mõ đều đặn như khi xưa bà ngoại tôi tụng kinh mỗi sáng. Tôi đi tìm chú chim gõ kiến, ngày một gần hơn, tôi ngước lên những cây sồi và dẻ dại cao ngất... Rồi đột nhiên, tiếng chim ngưng bặt.
Có lẽ chú chim gõ kiến biết có người đang kiếm tìm, và bản năng loài vật cho chú hay rằng đã đến lúc rời khỏi nơi đây, đi tìm một cái cây khác. Chú chỉ cần nhún chân một cái rồi nhảy vào bầu trời, nhỏ bé và tự do, chú biến mất vào trong thinh lặng.
Tôi đứng giữa công viên tiếc điều gì mà lòng không nắm bắt được. Chợt nhớ tới lời chúc mừng năm mới từ người anh yêu quý ở phương xa: "Niềm vui nghệ sĩ như chúng ta không ai biết là gì. Chúng ta nhận được cái gì, vui như thế nào? Cũng chẳng kể được cho ai nghe, ngoài những lời thì thầm vang vọng trong tâm khảm của chính mình. Và vì nó vô hình, vô tướng, và mất hút trong im lặng, nên nó quý giá và đẹp đẽ cho tâm hồn chúng ta em ạ."
Một ngày nữa tôi đuổi theo điều gì đó vô hình, và có lẽ vô nghĩa, chỉ còn lại trong lòng một sự xúc động không hiểu rõ căn nguyên. Những xúc động vi mô từng ngày len lỏi như cách chú chim khoan chiếc mỏ vào cội cây già, để một ngày vết nứt đủ rộng... Một điều gì đó ẩn tàng còn ngủ say trong bóng tối, đợi ngày mãn khai.