Infantile Amnesia"
Ink on natural dyed Fabriano paper.
- Infantile amnesia: the inability of adults to recollect early episodic memories, is associated with the rapid forgetting that occurs in childhood.
A portrait of Federico at 4 years old. Inspired to finished this old drawing after Federico reunited with my parents after 3 years apart and he couldn't remember them at all, despite our constant efforts to see each other virtually.
______
He sniffs the flower of maturity
And memories from when he first emerged into this world
drift into oblivion
the sweet scent of mother's milk
the clumsy embrace of father
joyful tears and laughters of grandparents
all fossilized under the pressure of time
his distant past now a buried amber.
the warmth of the womb, his holiest shrine
the voyage through the narrow strait
the first gasp of air at life's gate
all faded away under the blinding light
the innocence, the pureness
locked away in a hidden chamber
-
Sometime I wonder, if by a miracle, these memories were to stay with us always, could we have been a bit more graceful to each other?
if one can remember the extraordinary pain and glory of birth
one will not have the heart to kill...
My poem
The beating heart /
Đôi lúc tôi mơ về một thế giới
nơi con người ngồi vai kề vai
bàn tay cuộn lấy bàn tay
chiêm ngưỡng con sâu nhả tơ kết kén
những ngọn thông đâm chồi mới
hoa mận đỏ rực sườn đồi
và giọt sương rơi…
Nhìn vào mắt nhau, nơi sinh ra những giọt nước mắt
là kết tủa của niềm vui, hay những cơn đau thắt
mất mát nối liền sinh sôi thành một vòng tròn bất tử
Một lần thôi, đi qua thế giới của người mù
để biết sinh linh đối diện mình không màu sắc, không hình thù
chỉ có âm thanh và cảm giác chỉ ra
họ là đóa hoa hay loài dã thú.
Một lần thôi, đi qua thế giới của người câm
để biết âm thanh của sóng biển hay gió lộng
cũng không khác gì tiếng khóc của phù du trôi dạt
những con sông rầm rì trong mạch máu
ngân lên tiếng rống của kẻ đi lạc.
Một lần thôi, đi qua thế giới của người điếc
để biết tiếc thương sự ồn ã của muôn loài.
Một lần thôi, mất đi cảm giác
để biết cơ thể này không phải một chiếc bình rỗng
mà đầy ắp, nhung nhúc những tế bào
tuôn trào sự sống
những ngón tay đỏ hồng như sơn trà mùa đông.
Sự sống chết đi trong từng hơi thở
hơi thở hóa thành giọt sương
trong sương bao hàm ánh trăng, tia nắng
và những ngôi sao đã chết đi từ ngàn vạn năm.
Mở mắt ra, nhìn thấy ta ngay trong khoảnh khắc này, tại nơi đây,
là một người còn sống
với trái tim đang đập chậm dần
lặng lẽ đi về phía hư không.
Bologna, Jun, 11th, 2020