Kẻ lưu vong không nhìn lại…
Mahmoud Darwish
English translation by Omnia Amin and Rick London
——
Kẻ lưu vong không nhìn lại khi dứt áo ra đi
khỏi chốn lưu đày – vì còn nhiều cuộc ly hương
đang chờ đợi phía trước, những cung đường vòng
dần hóa thân thuộc, chẳng có gì ở đằng xa
hay kề cận, không nam không bắc.
Họ di cư từ bờ rào vào trong khu vườn,
Trước sân nhà, dấu chân họ để lại bản chúc thư:
”Khi chúng ta đi rồi, hãy nhớ đến chỉ riêng cuộc đời này.”
Hành trình đó trải dài từ tấm lụa êm buổi sớm đến ban trưa bụi mù,
trên lưng họ là sự vắng mặt nặng trĩu cỗ áo quan:
tấm thẻ căn cước, cùng một lá thư cho người thương không còn địa chỉ:
”Khi chúng ta đi, hãy nhớ đến chỉ riêng cuộc đời này.”
Cùng điệu bộ chiến thắng đau thương
họ lê bước trên hành trình từ nhà ra đường lớn,
nói với bất kì ai lướt qua rằng:
“Chúng ta còn sống, nên đừng xem chúng ta như kỷ niệm.”
Từ lời chuyện kể họ vươn lên hít thở
rồi phơi mình trong nắng ấm, họ nghĩ rằng sẽ cất cánh bay…
bay thật cao. Họ vươn lên rồi rơi xuống. Họ đến rồi lại đi.
Từ bậc thềm cổ xưa họ nhảy vọt chạm đến những vì sao.
Họ quay trở lại trong lời chuyện kể
nơi không có kết thúc cho một khởi đầu.
Họ trốn chạy từ cõi u mê đến bên thiên thần ngủ say,
trắng bệch, đôi mắt đỏ au sau triền miên suy tư về dòng máu
tuôn trào:
“Khi chúng ta đi, hãy nhớ đến chỉ riêng cuộc đời này.”
—-
(Hoài Phương dịch)