Phương Tây có quỷ, nhưng ở quê nhà ta hay gọi nó là ma. Lâu rồi vẫn hay tự hỏi sao mình hay đổ thừa nỗi bất hạnh hay ám ảnh cho những hồn ma? Có phải vì phần nào chúng cũng giống cái bóng tối trong lòng, vô hình nhưng luôn lởn vởn, chỉ đợi thời cơ len lỏi rồi phủ trùm lên tất cả. Một phần con người đầy tính tự hoại mà ta không hiểu rõ và không thể kiểm soát. Như loài ăn đêm, ban ngày nó lẩn vào bóng râm, dưới những bộ áo đẹp và những nụ cười buồn. Ta chỉ muốn vùi nó xuống thật sâu, giấu tiệt đi không để ai nhìn thấy. Nhưng có đôi khi ở một mình, ta nghe thấy bước chân của nó chậm rãi, dường như sũng nước lướt đi trong đêm, chầm chậm tiến đến. Và rồi nó đổ ập vào người và ta cảm thấy như đang bị nhận chìm dưới vực sâu đầy nước. Rồi ta khóc. Bóng ma đó chính là ta, mà cũng thật xa lạ.
Ai mà không có bóng tối trong lòng.
If you have a ghost in you, I hope you can see it, make peace with it, and have the right support from your loved ones to face it.
"Ode to the ghost in me", color and ink on paper, 2022