Mono No Aware 物の哀れ
Commissioned artwork. In Private Collection
watercolor on tea-dyed Fabriano paper
40 x 110 cm, 2021
Bức tranh lớn đầu tiên từ khi bắt đầu cầm cọ, mất gần 4 tháng để hoàn thành năm ngoái. Thiên nhiên là chủ đề chính, nhưng khách mong muốn diễn đạt được cả nỗi sầu muộn bi ai khi thiên nhiên nhận thức được bản thân đang lụi tàn, bị bóp nghẹt dưới sự xâm lấn của loài người.
Trên hai tấm giấy là bốn mùa trải rộng, mẹ thiên nhiên bị lột trần chỉ còn lại bộ xương ngự ở mùa xuân hạ rực rỡ, vươn tay ra mong muốn chạm đến con người đang đứng phía bên mùa thu đông lạnh và buồn. Thiên nhiên, dù đang hấp hối rồi một ngày chết đi sẽ luôn có cách để lại một lần nữa tái sinh. Con người thì không. Với ý tưởng ban đầu mình sẽ vẽ chân dung của chính người khách nhìn thẳng vào bộ xương như một sự tự quán chiếu, nhưng rồi anh muốn thay đổi, vẽ chân dung của thành viên trẻ nhất trong gia đình là đứa cháu của anh. Bởi anh cho rằng vấn đề môi sinh dù đang ở tình trạng báo động, nhưng con người tham lam ngu ngốc sẽ không dừng lại, và thế hệ tiếp theo, con cái của chúng ta, sẽ phải trả giá cho những gì ta tàn phá hôm nay.
Bốn mùa từng là chủ đề tranh cổ điển ca ngợi cái đẹp của tự nhiên, nhưng nay môi sinh không ngừng biến đổi từng năm, nó trở thành một lời cảnh tỉnh. Sự đều đặn tuần hoàn của thời tiết hay còn gọi là thời kỳ Holocene là nền tảng đầu tiên cho con người bắt đầu nông nghiệp, chấm dứt cuộc sống du canh du cư, từ đó những nền văn minh thành hình. Mất đi bốn mùa, cũng có nghĩa là không còn đảm bảo được lương thực, không thể lường trước được những thảm họa tự nhiên, pháo đài kiên cố mang tên nhân loại sẽ đổ sụp như cát mịn.
Mono no Aware, một cụm từ miêu tả sự xúc động trước cái đẹp của tự nhiên và nỗi bi ai thoáng qua khi nhận ra tính vô thường của nó. Đây cũng là cái tên do khách chọn.
Vẽ xong cảm giác như vừa trải qua 1 chuyến đi dài!