Tiếng vọng / by Phuong Nguyen

Triển lãm "Tụng ca vô thường" đã đi hơn nửa chặng đường, chỉ còn 10 ngày là kết thúc.

Hội hoạ với mình là một tiếng gọi trong lòng, mình cầm cây bút lên vẽ đơn thuần là để đáp lại tiếng gọi đó. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở sự thoả mãn bản thân, để đối thoại với chính mình, thì có lẽ viết nhật ký cũng đủ rồi. Người hoạ sĩ có thể ẩn dật, tìm niềm vui thú nơi hoang vắng, cô quạnh, nhưng những gì họ tạo ra có một đời sống độc lập không thể bị giới hạn trong ngăn tủ, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, không bao giờ nhìn thấy gương mặt người khác.

Một điều thật tuyệt vời là qua triển lãm này, những bức tranh của mình và Haiku Pháp Hoan đã có những cuộc gặp gỡ mới. Bên cạnh những anh chị nghệ sĩ, thi sĩ đồng nghiệp là những cô chú lớn tuổi, những em bé nhỏ, những thầy cô giáo, những bạn học sinh, những người thường ngày có lẽ nhìn về nghệ thuật với sự rụt rè e ngại, và còn có những sư cô, sư thầy đã không quản ngại đường xa ghé đến. Như hai bức ảnh thật cảm động này là từ sư cô An Ngọc, cô đến từ tận Bảo Lộc.

Thật vui khi thấy những người xa lạ dừng lại để ngắm tranh, rồi họ tiến lên một bước, hai bước, để nhìn thật gần. Nếu họ tìm thấy sự đồng cảm nào đó trong bức tranh thì còn gì tuyệt hơn? Khi bạn và tôi có một điểm chung, khi ta hiểu nhau mà chẳng cần mở miệng ra nói lời nào...

Hội hoa vốn là một lựa chọn ích kỷ, nhưng nó đã mang lại cho mình nhiều điều quý giá và những kết nối vượt lên trên cả ngôn từ.

Cảm ơn các bạn vì đã yêu mến những bức tranh mình vẽ ra, đó là sự động viên rất lớn trên con đường đôi khi rất cô độc này.