Hai cuộc gặp gỡ / by Phuong Nguyen

Chuyến đi này về, mình gặp được hai người bà.

Một người đã nuôi ba mình lớn. Một người đã sinh ra ba.

Người bà nuôi ba lớn đã qua đời trước khi mình về Việt Nam không lâu, đó là sự tiếc nuối ân hận rất lớn mình canh cánh trong lòng từ khi hay tin đến khi về nhà, khi ta sượt qua nhau, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhưng đã không còn kịp nữa...

Đêm khai mạc triển lãm, mình đeo chuỗi hạt bà để lại để tri ân. Đó là chuỗi ngọc bà đã đeo hằng ngày khi còn tại thế. Dù không mê tín, nhưng mình nghĩ rằng đồ vật nào thân thuộc gần gũi với thịt da ta hằng ngày sẽ lưu giữ được phần nho nhỏ linh hồn ta trong nó.

Nhưng rồi cả đêm ẵm con, Simone cứ giựt sợi dây nên mình sợ đứt nhờ mẹ cất đi. Đến khi tối muộn mới ghé qua nhà hàng ăn tối cùng gia đình và mấy người bạn, và tại đó mình bắt gặp một con ngài màu vàng óng rất đẹp. Nó lượn lờ ngoài cửa rồi bay vào phòng khi người phục vụ mở cửa. Nó đậu lên tường đứng đó lặng im một lúc, rồi khi mình đến gần hơn, nó cất cánh bay và bám lên áo, bò lên xương quai xanh, nơi mình từng đeo chuỗi hạt trước đó.

Mình quay lại bảo với các bạn, có con ngài đẹp lắm đậu lên Phương nè. Vừa dứt câu nói nó liền bay đi, nhưng khi mình lại gần đưa tay ra, nó lại nhẹ nhàng bò lên đó. Một người bạn cùng phòng vừa nghe mẹ kể câu chuyện khi bà mất nói rằng tâm linh quá chị Phương ơi. Bà chị về thăm chị đó. Các bạn liền lấy điện thoại ra định chụp lại, nhưng chưa kịp bấm máy thì nó đã cất cánh bay ra khỏi phòng, rồi mất dạng trong đêm.

Mấy hôm sau triển lãm, mình có gặp một người chị đến xem tranh. Cảm xúc còn ấm nóng, nên mình kể cho chị nghe câu chuyện về con ngài vàng. Chị biết nhiều về đạo Phật và giảng cho mình nghe về những cái thất của con người. Chị hỏi, Em có thực sự tin rằng bà em nay là một con ngài không? Từ tận đáy lòng, mình không tin. Mình không có đạo, không tin những gì mình không thấy và ưu ái những gì được lí giải bằng khoa học. Nhưng có lẽ một góc nào đó trong lòng mình vẫn có chỗ cho những sự huyền bí hay bạn bè thường gọi là tâm linh đó, và mình chọn tin vào những điều mang đến trong lòng sự an ủi...

Khi mình ra Hà Nội, lần đầu tiên gặp người bà đã sinh ra ba mình. Dẫu có nhiều điều muốn nói nhưng không tìm được thời điểm, nên phần lớn thời gian hai bà cháu chỉ nắm tay mỉm cười. Đến tối muộn đêm thứ hai sau khi đi ăn cùng gia đình mình quay lại nhà bà cùng với ba và cô. Mọi người chuyện trò vui vẻ, đến lúc chuẩn bị về thì mọi người đi ra trước, chỉ còn lại mình và bà. Hai bà cháu khi đó mới ôm nhau. Bà nói rằng tấm ảnh ở hôm khai mạc triển lãm, khi mình gặp cô lần đầu đẹp lắm. Mình nói với bà rằng có những giây phút rất đẹp được lưu trữ lại nhờ máy ảnh, nhưng phần lớn cuộc đời, những giây phút xúc động ngọt ngào nhất mà ta sẽ khắc cốt ghi tâm, thường nó vụt qua lặng lẽ, không để lại dấu vết... Như những giây phút này giữa chúng ta chỉ tồn tại trong ký ức của con với bà mà thôi.

Cái nắm tay với bà đêm đó vẫn còn râm ran ấm nóng trên đầu ngón tay khi nhớ lại. Cái nắm tay đó vẫn còn vương vấn đầy kỷ niệm trên đôi mắt khi máy bay cất cánh rời khỏi Hà Nội. Thời gian đi qua cảm xúc lắng xuống trong lòng, mình thôi không còn khóc khi nhớ đến. Nhưng rồi mình rất sợ, sợ rằng mình sẽ quên. Trí nhớ của mình không tốt lắm, để nhớ được điều gì đó cần phải nỗ lực rất nhiều.

Nên dẫu cho hồi đầu muốn giữ những điều nay chỉ cho riêng mình nhưng mình chọn viết ra để những năm sau còn nhớ. Đây là vết tích của những cuộc gặp gỡ không hình ảnh, ghi âm. Và giờ đây dẫu cho nó chỉ còn là những cái bóng mờ được ghi lại bằng ngôn từ, mai sau khi được nhắc nhớ lại, mong sao mình vẫn cảm thấy được một nỗi xúc động dịu dàng, mong sao mình sẽ được sống lại dù chỉ phần nào những khoảnh khắc đã qua đó.