"Trái đỏ", watercolor on tea-dyed paper
Dựa theo bài thơ "1992" của Pháp Hoan.
1992
Như trái cây đỏ
tôi bám
vào tử cung của mẹ
tim tôi đập
máu tôi chảy
trên cành nhánh cây đời
tôi không ngừng
lớn lên mỗi ngày
đến khi tôi chín
và
tôi
rụng
vào thế giới con người.
Mình đã ngẫm nghĩ về bài này rất lâu trước khi vẽ. Nó gợi nhớ về 36 tuần mang thai em Fede bé nhỏ. Người bạn của mình từng sinh đôi đã khuyên rằng hãy tận hưởng thời gian khi còn mang bầu nha Phương, những ngày khi sự tồn tại của bào thai còn nhỏ bé này đặc biệt và riêng tư lắm. Hạt đậu bé nhỏ trong bụng mình đang lớn lên trong im lặng, em phản hồi không ai ngoài một mình Mẹ thôi. Lúc đầu, mình tính vẽ một quả lựu đầy hạt đỏ với một em bé trong đó, nhưng rồi một chiều cuối thu đi dạo gần nhà, mình thấy một cây hồng. Lá đã rụng gần hết, mục nát trên thềm cỏ ướt, chỉ còn lác đác vài chiếc chuyển màu héo úa bám hờ trên cành khô, trĩu xuống dưới sức nặng của những quả hồng chín mọng rực rỡ.
Mình đã cảm thấy cây hồng này thật đẹp. Và nó giống một người Mẹ.