phuong art

Unravelling art's dark depth by Phuong Nguyen

Details ““Bug war”, 2023

7 years ago, I had the opportunity to stay in Japan for 3 months and concluded with a memorable farewell trip to Mount Koya, where I spent a few nights in a temple. It was during this period that I stumbled upon “In Praise of Shadows”, a book that laid the foundation for my aesthetic sensibility. Until that moment, I never quite understood why my heart gravitated towards the obscure, the mysterious, the unseen, the unknown. To this day, I’m still delving deeper into this inexplicable inclination. However, this book provided some insights and guided me on where to excavate further.

For years, I painted primarily watercolor on a pitch-black background, believing it to be a representation of darkness. Yet, I have come to realize that darkness transcends mere blackness. The shadow can trigger fear, but it doesn’t mean that it is malevolent. Sinister is the invisible darkness that conceals itself within the blindness of the light. Crimes unfold under the bright sun, like a spotlight, with people cheering as calamity befall, treating it as if it were a play, while their lives carry on.

I’m often asked about the mythological basis of my art, given my extensive inspiration from ancient art and mythological figures. While some of them, indeed, rooted in specific stories, most borrow symbolism to convey a narrative. My aspiration is to paint in the old manner, yet my stories will always remain contemporary. The narrative in the works of the old masters were relevant in their time, and replicating their aesthetics without adapting to present climate would be mere emptiness. While certain elements such as war and nature remain universal, the challenges we face today - such as immigration crisis, energy war, ecological collapse, etc – are the contemporary narrative that requires adaption while carrying on our heritage.

Details “God of Longevity contemplating the doom of humanity”, 2023

These days, I have been contemplating the role of art in times of unrest. Sometimes it feels like a dose of anesthetic, an amnesia. It can also be manipulated as a tool of propaganda to perpetuate the illusion of war, glorifying self-sacrifice for nationalism. What is the role of art when hell breaks loose? How can art respond to the abhorrent horror of war and subsequent crisis? What is the narrative it reveals in the face of gruesome reality?

Going through artworks addressing the context of war, I think art’s initial role is to bear witness.

The age-old debate on whether humans are inherently good or evil still resonates until today. I’m leaning towards the latter, as Xunzi suggested, “The nature of man is evil; his goodness is only acquired training.”

Goodness is like a fragile plant that’s crushed easily under the stomp of evil nature.

And what happens to one’s heart after prolonged exposure to darkness? Will darkness consume them? How long can they resist before falling to insanity?

I don’t know the answer to that. But I know as a witness, I gotta keep looking into the dark, searching for that frail gleam of the diamond of humanity.

The Essence of Four Seasons by Phuong Nguyen

Bốn Mùa là một motif tranh phương Đông cổ điển, thường được vẽ thành bốn tấm tách biệt, mỗi bức tranh sẽ có những loài hoa và động vật, chim muông được cẩn thận chọn lựa để tô điểm cho mùa mà chúng đại diện. Quả thực có những loài hoa chỉ khoe sắc trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, như thủy tiên, diên vỹ... rồi lại ngủ vùi suốt phần còn lại trong năm, nhưng bên cạnh đó còn nhiều rất nhiều những loài cây khác sinh trưởng mạnh mẽ qua suốt bốn mùa. Chúng đơm hoa, bung lá, rồi kết trái trĩu nặng, những tưởng khi chiếc lá cuối cùng lìa cành cây cũng đã sẵn sàng cho giấc ngủ đông, nhưng thực tế tôi thấy không như vậy. Những chồi non đỏ hồng đã kịp đâm lên tua tủa từ sâu trong thớ gỗ dày, và cành cây mùa đông giờ đây trụi lá, trơ xương bỗng vươn lên thẳng thớm lạ thường sau ba mùa chùng xuống dưới sức nặng của trái cây, tàn lá. Sự sống có thể khi rộn ràng, khi âm ỉ, nhưng tuyệt không có khoảng ngừng nghỉ.

Thay vì vẽ mỗi tranh một mùa riêng biệt, tôi muốn thể hiện sự tiếp diễn này bằng cách chứa đựng cả bốn mùa trong từng bức tranh. Và tôi cũng lồng ghép nơi mỗi loài cây một chi tiết nhỏ của cơ thể con người, gợi ý rằng giống như cây cối thay hình đổi dạng qua năm tháng, ta cũng đang đi qua bốn mùa của cuộc đời mình.

Details "A Mother's Dream"
2023
Ink and color on natural dyed Fabriano paper

Mùa Xuân là một cái dạ con bên trong quả bầu, một cơ quan hoàn toàn mới cơ thể người mẹ tạo ra để nuôi nấng sinh mệnh đang lớn lên trong mình. Mùa Hạ là cột sống ẩn trong một thân hướng dương dị dạng, một bức tranh lấy cảm hứng từ những đóa hoa cúc đột biến sau sự cố rò rỉ phóng xạ Fukushima, và cái cách mà tự nhiên bao dung trước khác biệt, không như con người luôn rất thận trọng và đôi khi tàn nhẫn trước những điều xa lạ. Mùa Thu... một cành mơ rũ xuống buông lơi một nhánh xương tàn, một lời nhắc nhở về cuộc sống vô thường, đi qua bao thăng trầm rực rỡ của kiếp người rồi thì đến tận cùng ta cũng như cành cây trụi lá mà thôi. Rồi đến mùa Đông, một cái sọ trắng nấp dưới gốc một cây dẻ ngựa, xung quanh là hoa xuyên tuyết đang nở, báo hiệu rằng tuyết sắp tan. Những thân cây mới vươn lên, chẳng mấy chốc mà trở thành một cây dẻ ngựa trưởng thành to cao, vững chãi, vươn ra những cành lá khỏe khoắn nơi muông thú đến gọi là nhà. Ta là chiếc lá, là quả ngọt lớn lên từ cái cây đại thụ của tổ tiên, dấu vết của họ hiện hữu trong xương, thịt, trong từng phân tử của ta. Rồi khi bốn mùa của ta cuối cùng đã đi qua, sẽ đến phiên ta nằm xuống hòa thành dưỡng chất của đại thụ đó, lẳng lặng dõi theo nuôi dưỡng những mầm xanh mới... Một vòng tròn bất tử của sinh và diệt.

Details "Bloom, then wither away"
2022
Ink and color on natural dyed Fabriano paper

-

In traditional motif, each of the four paintings represent a season, distinctively conveyed through the careful choice of birds and floral arrangement commonly associated with them. Although there are, indeed, certain flowers that only briefly grace us with their presence, like daffodils, iris… most plants persist throughout the year, blooming flowers, sprouting leaves, bearing fruits... When the final leaf departs, it’s commonly thought that the plant has entered a state of dormancy, its skeletal structure exposed under the harsh, wintry chill of winter. But I have seen otherwise – plants never truly slumber. The moment the last leaf falls, new buds already unfurl, sharp as an arrow, lifting up branches that were once sagged under the weights of fruits and foliage.

Details "Life, a fleeting dream"
2021
Ink and color on natural dyed Fabriano paper

Instead of depicting each season individually, I want to convey this sense of continuity by combining all four seasons into a single painting. And I also incorporate a minute facet of human anatomy into the plant, mirroring the idea that, much like plants transform through months and years, we human are also passing through the four seasons of our lives.

Details "From soil to soul"
2022
Ink and color on natural dyed Fabriano paper

In Spring, it manifests as a placenta encased within a calabash bottle, nursing a new life, a tribute to motherhood. Come Summer, it takes the form of a spine of a mutant sunflower, telling the story of nature's ability to embrace and radiate regardless of their odd appearance, unlike human who tend to be hostile towards things/people different from the norm. By the time Fall arrives, it unveils a skeletal hand exposed at the end of an apricot tree – a poignant reminder that, at the end of this vibrant and extraordinary journey, we will shed this skin, only a skeleton remains. And finally hail Winter, where a skull hidden amidst tangled roots, surrounded by snowdrop flowers, implying that a long and harsh winter is almost over. Horse Chestnut saplings sprout from the wet ground, unfurling new leaves. In no time, they will mature into a mighty, robust tree, providing a safe haven to other lives. We are constructed upon the foundations laid by our ancestors' branches and roots, their legacy forever imprinted in our flesh and bones, coded within every single atom. When the moment arrives, we too will become part of that eternal tree, providing the foundation for subsequent generations. The endless cycle of seasons continues.

Những đứa trẻ của thế nhân sinh by Phuong Nguyen

"Children of the Anthropocene"

Ink and color on natural dyed Fabriano paper, 2022

35.5 x 100 cm

--

"Những đứa trẻ của thế Nhân sinh"

Màu và mực trên giấy Fabriano nhuộm tự nhiên, 2022

35.t x 100 cm

Thuật ngữ "Anthropocene/ thế Nhân Sinh" được nhà khoa học Paul Crutzen nghĩ ra vào năm 2000, khi đó ông đang ngồi trong một hội nghị và một ai đó đang nói về Holocene / thế Toàn Tân, bắt đầu khi Kỷ Băng Hà kết thúc và tiếp diễn đến thời hiện tại, đây được xem như thời gian của sự ổn định, điều hoà khí hậu kiến tạo nền móng cho nông nghiệp và sau đó là xã hội hiện đại, và ông chợt nhận ra có gì đó sai lầm. Thế giới đã thay đổi quá nhiều, đặc biệt vào thế kỷ này với sự can thiệp ngày càng xâm lấn của con người. Ông lên tiếng, "Không, chúng ta đang sống trong thế Anthropocene". Anthropo- trong từ nguyên Hy Lạp có nghĩa là con người, và -cene là mới, đây là thế giới chúng ta đang sống hiện tại, nơi những hoạt động của con người ảnh hưởng mật thiết không chỉ đến môi trường sống và vòng đời những loài sinh vật khác mà hơn thế nữa, hoàn toàn thay đổi kết cấu địa chất cũng như khí hậu và hệ sinh thái trên toàn thể Trái Đất.

Đây là một thế giới được kiến tạo và thay đổi để phù hợp với môi trường và nhu cầu của con người và chỉ riêng con người.

Những tưởng thế Nhân sinh chính là vườn Địa Đàng của nhân loại, ta đứng đầu chuỗi thức ăn, không có thiên địch, có thể sống thật thoải mái với đầy đủ tiện nghi, công nghệ ngày càng phát triển, ta có thể đẩy lùi bệnh tật, kéo dài tuổi thọ, ta có thể đào sông, lấn biển, san phẳng núi rừng, nhưng kéo theo đó là những hiểm hoạ mà chính con người cũng không thể lường trước. Một Điểm tới hạn (tipping point) mà ta có thể dự đoán nhưng không biết chắc khi nào chúng sẽ xảy đến.

Dịch bệnh, chiến tranh, thiên tai, mất mùa triền miên dường như chỉ là những màn diễn tập cho một cuộc Đại sụp đổ sinh thái. Chiếc đồng hồ vẫn đang chạy, tiếng tích tắc ngày càng dồn dập.

Và đây là nỗi lo âu luôn lởn vởn trong đầu khi tôi nhìn vào những đứa con mình - những đứa trẻ sinh ra vào thế Nhân Sinh, chúng có lẽ sẽ chứng kiến ngày bức rèm buông xuống, phủ đêm đen lên khắp thế gian này.

Đất hóa linh hồn by Phuong Nguyen

"Đất hóa linh hồn"
(From Soil to Soul)

35.5 x 100 cm, màu và mực trên giấy Fabriano nhuộm thạch lựu, 2022

______

Phần tiếp theo của "Một cuộc đời mơ"

Bốn mùa đi qua cũng như bốn đoạn của đời người. Thịt xương rã thành đất, hoá thành dưỡng chất nuôi dưỡng mầm xanh. Sau mùa đông lạnh giá, lá và hoa chầm chậm nhú lên khi tuyết dần tan, cùng năm tháng đi qua mầm cây yếu mềm lớn lên thành một cây dẻ ngựa to cao vững chãi, nơi muông thú tìm đến gọi là nhà. Đến mùa thu, chim non đã lớn giờ cất cánh bay về phương Nam, nhưng chúng sẽ luôn nhớ đường về chiếc tổ cũ để kết đôi rồi sinh sôi khi mùa xuân tới. Một chu kỳ mới lại bắt đầu. Cuộc sống tiếp diễn.

Tỷ năm đi qua đất trời thay hình đổi dạng, núi vỡ thành đồng, suối chảy thành sông, biển cả hoá sa mạc, sinh mệnh bồi đắp tầng tầng đất đá. Ta bước đi giữa những linh hồn. Không có gì tự sinh ra rồi mất đi, họ ở trong đất, trên ngọn cỏ cánh hoa, trong từng hơi thở, từng hạt mưa rơi. Một vòng tròn bất tử của sinh và diệt.

/

A sequel to "Một cuộc đời Mơ/ Life, a fleeting dream" where I try to convey the poignant evanescence of human life in relation to the transition of nature through four seasons. From skeleton remnants, a horse chestnut tree slowly sprout beneath the snow as winter just came to an end. As years pass by, the once young, fragile plant transforms into a robust tree that root deep to the earth, providing abundant resources and shelter to the animal surrounding. And just before winter bestow again, mature birds set out to a long journey but they will always find their way back to the old nest when spring arrives.

Old life wilts. New life begins. We walk amongst those no longer here. Their presence are in the sand, the soil and in the air, in the very breath we take. Nothing is gone forever. An eternal cyclical rhythm of Life and Death.