Một bài thơ không đề của một người viết trẻ tuổi tên Nadine Murtaja. Bạn chỉ mới 21 tuổi và là một học sinh nha khoa trước khi chiến tranh và pháo kích đã san bằng trường đại học, khiến bao người ly tán và sự học của bạn ngừng trệ. Bạn bắt đầu làm thơ từ năm 16 tuổi và bạn mong mình sẽ sống sót, để có thể cống hiến cuộc đời mình vì tự do của Palestine. 
Bài thơ này tìm thấy trên trang instagram @Wawog_now (Writers against the war on Gaza / hiệp hội những nhà văn phản đối cuộc chiến ở Gaza)
——
Và nếu tử thần
không siết tôi ngạt thở 
thì làn khói sẽ ra tay 
đưa đường cho kỷ niệm, tiếng thét 
về bên người thân yêu
từ nhiều năm trước. 
làn khói sẽ tuyên bố 
lễ hạ huyệt cho một văn thư mới 
chôn vùi trong nấm mồ băm nát. 
Tôi sợ phải đếm.
Bởi những con số quay cuồng
trong đầu tôi. 
Tôi đếm những vì sao 
rồi chợt nhận ra 
chúng là máy bay chiến đấu
đang đưa những linh hồn 
về nơi an trú cuối cùng. 
Khi mẹ tôi 
thấy một vầng sáng chói lòa 
trắng xóa, bà đã nói 
thật dịu dàng rằng 
đó là một vì sao rực rỡ.
Và rồi vì sao ấy rơi 
cướp đi tiếng nói bao người
ở giữa con đường. 
