Cô ấy ào đến, giết gần hết rựu nhà Phương rồi cô ấy lại bay đi...
Buổi chiều vừa mở sách ra thì đập vào mắt là trang này, có những sự tình cờ dễ thương ghê. Dịch một đôi trích đoạn mình tâm đắc...
"Ta thường phàn nàn rằng bởi cái nhịp sống hối hả ngày nay mà nghệ thuật đối thoại từ ngàn xưa khi ta ngồi trên những thùng rượu gỗ, quây quần bên bếp lửa hồng ngày càng mai một. Dầu tin rằng nhịp điệu này có những ảnh hưởng nhất định, tôi cho rằng nghệ thuật đối thoại bắt đầu suy tàn khi những mái nhà xưa nay thu mình thành căn hộ nhỏ mà chẳng còn bếp lò nữa, rồi xe cơ giới xuất hiện đặt dấu chấm hết cho chúng. Hoàn toàn trật nhịp, bởi đối thoại chỉ tồn tại giữa những người thấm đẫm tinh thần ung dung tự tại, cùng với tánh khí dễ chịu, sự hài hước và lòng trân trọng những sắc thái nhẹ nhàng..."
"Ta có thể nói về công việc làm ăn với ai cũng được, nhưng người có thể cùng ta đối thoại thâu đêm thì chẳng có mấy, và bởi thế, tìm thấy một người hoạt ngôn mang đến niềm vui ngang ngửa nếu không muốn nói là còn hơn cả khi ta đọc được một danh tác, thêm vào đó ta còn nghe được giọng nói, nhìn thấy cử chỉ người đó... Đó là khi ta sung sướng hội ngộ cùng người bạn cũ, khi đắm chìm trong hồi tưởng cùng kẻ thân sơ, hoặc đôi khi là tại phòng hút thuốc trên một chuyến tàu đêm, tại một quán trọ nhỏ trên chuyến du hành xa xăm..."
"Về đêm là thời gian tuyệt vời nhất để đối thoại, bởi ánh sáng ban ngày làm tan đi phần nào cảm giác mê hoặc. Nơi chốn đối với tôi hoàn toàn không quan trọng. Một người có thể tận hưởng một buổi chuyện trò về văn chương, triết học trong một tửu điếm từ thế kỷ 18 hay khi ngồi thư giãn giữa những ụ cỏ trên một nông trang khi chiều tà. Hoặc vào một đêm mưa lộng gió khi ta ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng treo trên hàng thuyền neo đậu bên kia sông lấp lánh trong dòng nước..."
"Kiếp nhân sinh là thế, trăng khi tròn khi khuyết, hoa nở rồi sẽ tàn và bạn tốt thì chẳng mấy khi gặp gỡ, nên thần linh cũng chẳng đố kị đâu khi ta đắm chìm trong những niềm vui đơn giản như vậy."
"Phong thái chuẩn mực nhất cho một buổi tâm tình là sự thân mật và có phần hờ hững, bạn bè ta dường đã buông bỏ hết vẻ tự chủ đầy ngượng ngập và hoàn toàn không để tâm đến phục sức, dáng vẻ chuyện trò, cách hắt hơi, nơi đặt tay và càng không bận tâm xem câu chuyện đang trôi về đâu. Một buổi đối thoại chỉ thật sự cuốn hút khi ta ở bên những người bạn tâm giao mà ta tin tưởng đủ để sẻ chia những tâm tư sâu kín trong lòng. Một người đang gác chân lên bàn, người kia thì vắt vẻo bên cửa sổ, lại còn một người nữa thì ngồi trên sàn, tựa vào chiếc gối mềm hắn vớ được từ trên tràng kỷ...chỉ khi chân tay thư giãn, dáng ngồi thoải mái thì tâm trí ta mới có thể ung dung tự tại. Và rồi:
Đối mặt là những người bạn hiểu thấu tâm can,
Và bên cạnh không có những kẻ chướng tai gai mắt.
Đây là điều kiện tối cần thiết cho bất kì buổi đối thoại nào xứng tầm nghệ thuật. Chính vì không để tâm xem ta đang nói gì mà câu chuyện sẽ trôi dạt ngày càng xa, không theo trình tự, hệ thống, rồi đêm tàn, ai về nhà nấy với trái tim lâng lâng trong niềm hạnh phúc."
- "On Conversation | The Importance of Living by Lin Yutang"