Bầu trời sao / by Phuong Nguyen

Món quà đẹp nhất bạn có thể tặng cho một người

một màn đêm không ánh đèn, và ngước lên nhìn trời, trải ra trước mắt là bầu trời được thắp sáng bởi vô vàn những vì sao

Đêm nay sau bữa tối nhà mình lái xe ra bãi biển, đi qua rặng rừng thông, đi qua con đường đất, đến tận mũi đá bên bờ biển. Tắt đèn xe rồi đợi một chút để đôi mắt dần quen với bóng tối, bên tai là tiếng sóng biển, cơn gió lộng từ biển khơi đã thổi bay đám mây mù, và trước mắt chỉ còn một cảnh tượng rộng lớn khôn cùng, trải dài từ chân trời này đến chân trời kia, một vũ trụ trong sáng, đẹp đẽ, lấp lánh dải tinh vân và vô vàn ánh sao.

Fede đã thốt lên, what is this mama? Lần đầu tiên mình chỉ cho em thấy rằng đây, trên cả bầu trời rộng lớn, đây là vũ trụ, và những ánh sáng bé nhỏ con đang nhìn thấy đã vượt qua hàng triệu năm để đến nơi này.

Lần cuối mình nhìn thấy bầu trời sao này cũng là ở một hòn đảo xa. Chiều hôm đó mình với bạn bắt bus đi về phía bắc, chỉ kịp đi siêu thị mua hai chai vang, mấy bịch khoai tây, mải ngắm hoàng hôn quên mất chuyến xe cuối về thành phố nên quyết định ngủ đêm tại biển luôn. Đó là lần đầu tiên mình biết star-gazing thực sự như thế nào. Những xúc động đó dường như đã bị vùi chôn sau bao nhiêu tháng năm nhưng đêm nay một bàn tay vô hình trong não bộ đã cào tung bao tầng đất cát để chúng một lần nữa sống dậy.

Mình nhớ đêm đó đã té mấy chục lần vì lội đá đi ra biển để thả nổi mình trên dòng nước lạnh ngắm sao. Xong trời đổ mưa tầm tã, hai con ướt nhẹp chạy loạn bãi biển kiếm chỗ trú mưa, lạnh teo người và buồn ngủ xỉu nhưng không có đến cả cái khăn lau. Mình phải giả ốm để bạn mình gõ cửa nhà dân xin khăn lúc 2h sáng, rên hừ hừ như con chó ốm vậy mà người ta nỡ lòng nào cho mỗi cái khăn mặt nhỏ xíu :)) cứ vắt khô rồi chia nhau lau cho đỡ ướt, đợi trời sáng bắt chuyến bus đầu tiên về nhà, mà xe bus thì máy lạnh chạy maximum, hai con quễ ngồi cuối xe run cầm cập, lúc tới nhà nhìn nhau chỉ biết lăn ra cười. Tả tơi hơn cái giẻ, cảm thấy sao mà khổ quá đi trời, nhưng bây giờ nhớ lại thì thấy thật buồn cười và dễ thương làm sao.

Đêm nay mình có nói chuyện với ông già về "ngã rẽ cuộc đời". 10 năm trước đây có lẽ mình không thể nào tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ ngồi ở đảo Sardegna, ngắm sao và viết mấy dòng này khi mấy con heo rừng đi dạo buổi đêm dẫm cỏ lẹp xẹp trước mặt. Cuộc đời thực ra nó là 50/50. Kiểu như con mèo Schrodinger, sinh mệnh của con mèo đó lơ lửng giữa trạng thái sống và chết, nhưng giây phút bạn mở nắp cái hộp, số phận của nó an bài. Bạn không thể biết được phía trước là gì, và cuộc đời nhìn có vẻ phức tạp vô cùng nhưng thực sự nó chỉ là lựa chọn 50/50. Ngồi yên hay đứng lên, rẽ trái hay rẽ phải, đi hay ở, yêu hay rời bỏ... Những lựa chọn vi mô đó như hiệu ứng cánh bướm sẽ thổi tung những đợt sóng và những trận cuồng phong, đau khổ tột cùng hay hạnh phúc vô biên, suy cho cùng, là điều ta đã chọn tại giây phút đó.

Đâu đó trong quá khứ, mình chợt nghĩ về cái ngã rẽ này. Mình nhớ về một buổi sáng đi siêu thị với mẹ ở Coop 20 năm trước, trong siêu thị có một cửa hàng bán đồ chơi, trên chiếc giá lớn trang trọng là một chiếc kính viễn vọng. Lúc đó mình đã rất yêu thích vũ trụ, mình muốn nhìn thấy vành đai sao thổ, nhưng cái kính đó rất đắt tiền nên mỗi lần đi siêu thị mình chỉ ghé ngang cửa hàng đó một chút thôi, để nhìn ngắm cái kính đó.

Liệu ở 1 hiện thực khác, nơi cái hộp mở ra và mình có cái kính viễn vọng đó, mình có thể đã đi 1 con đường khác không? Học về những vì sao, về dải ngân hà, về vụ nổ lớn, những thiên hà cổ xưa, hố đen và những supernova...

Đó là một cuộc đời không thể quan sát, nhưng ít nhất trong hiện tại này mình có thể nhìn ngắm vũ trụ tuyệt đẹp, với đôi mắt trần, qua internet, những chiếc kính viễn vọng nhìn thấy spectrum vượt khỏi mắt thường, và mình có đôi tay này để vẽ nên một thế giới nơi mình chỉ có thể chạm đến trong những giấc mơ.

Và đây là điều một bầu trời sao tuyệt đẹp có thể trao tặng.

Hồi tưởng và suy tư.