Buồn hơn dòng nước
Samid al-Qasim
translated by Nazih Kassis
——
Buồn hơn dòng nước,
đứng giữa bao kì quan cõi chết,
ngươi đã tách rời bản thân khỏi vùng đất này.
Buồn hơn dòng nước
nhưng kiên cường hơn sóng gió thổi qua,
ước sao ta có được vài giây chợp mắt,
một mình. Xung quanh là hàng triệu người
đằng sau khung cửa chìm dần vào đêm tối.
Ngươi đã tách rời khỏi cái tôi
để có thể ở lại
quê nhà.
Ngươi còn ở đây.
(Con người vô dụng làm sao… vùng đất này cũng vậy
nhưng ngươi còn bám trụ)
Và ở vùng trời trống rỗng này,
chẳng còn lại gì ngoài chính ngươi
cùng phế tích của thời loạn lạc
sau một mùa thanh trừng đau đớn…
*
Ngươi được sinh ra trong chiếc nôi miền đất thánh.
Và chiếc nôi của tôn giáo chính là vùng đất của ngươi.
Giữa chiếc nôi và nấm mồ, ngươi đã chọn
ở lại quê nhà. Để cơn gió thổi bay phấn hoa
đến đại thụ của Thánh Thần. Linh hồn ngươi bám trụ, như đàn chim mùa hạ thiên di
để khi mùa đông đến trở về rồi đi qua cái chết một lần nữa.
Những quả bom ngạt đang phát nổ
sẽ cho ngươi vay mượn nhịp điệu
và khi thời khắc đến, ngươi sẽ vùng lên
buồn hơn dòng nước
và kiên cường hơn kết thúc…
*
Những nhạc công xưa đó thuộc về ngươi. Mênh mông sa mạc
Bí mật những chuyến chinh phạt – nhân danh tên các người
và những hòn than hồng của sự lĩnh hội đó
còn đang rực sáng dưới đống tro tàn.
Cùng một giấc mơ ngươi dẫn đường cho bao kỷ nguyên mới
Kiên cường đi tới với những vì sao, kiến tạo những khu vườn
ngươi hiểu thấu những điều Thánh Thần dạy về đại họa,
để rồi đùa cợt cùng cái chết:
mặt nạ hơi ngạt ấy đã được giải phóng
huyết quản trong ngươi tìm ra điều chúng hằng mong mỏi
và ngươi đã bị thuyết phục rằng
bản thân ngươi chính là khởi đầu không có điểm tận,
không hồi kết thúc… và vòng vây cuốn siết cổ họng ngươi
ngày càng chặt, không bao giờ châm dứt. Vết nứt trên trần nhà nở rộng,
bức tường nhà ngươi biết rõ
gương mặt của bom đạn từ tận tâm can.
Và ngươi đứng bên thềm ý chí
từng giọt của lời đang rơi, câm lặng rỉ máu,
khi ngươi moi viên đạn khỏi bức ảnh gia đình
khi ngươi lần mò theo đường pháo kích
rồi bước vào buồng tim của bao đồ vật trong nhà
đếm từng lỗ thủng nơi mảnh đạn ghim
trong cơ thể đứa con gái hẵng còn ngủ say -
như hôn lên lớp sáp phủ bàn tay em
trong góc tối của chiếc hòm.
Làm cách nào ta đúc thành sự điên loạn của một điếu văn?
Làm cách nào ta gom lại tháng ngày những người đã chết
dọc bên con đường quê nhà đẫm ướt sương?
Hoặc ngươi có thể ôm vào lòng
cơ thể con gái ngươi hẵng còn say ngủ.
*
Buồn hơn dòng nước
Và sáng tỏ hơn vầng dương ngày hạ.
Nhưng ngọn lúa mì sẽ chọn ngày
để chín, sau triền miên mùa hạn.
Vì vậy hãy cầu xin một ổ bánh mì thôi
từ đơn vị cứu trợ gần nhà -
Và tạm quên đi những bữa ăn khác một thời gian.
Quên đi giá cả của chúng: từng ngày.
Từng tháng. Rồi từng năm đi qua.
Hãy thanh lọc bầu không gian khác lạ
trước khi tiếng gọi ngươi thình lình phát nổ.
Ngươi cất tiếng gọi và cũng là kẻ lắng nghe.
Ngươi cháy bùng trong lửa. Họ dập tắt. Rồi bắt đầu.
Ngươi thoái lui. Ngươi tìm thấy vùng đất ấy.
Để rồi lại đánh mất.
Buồn hơn dòng nước…
From Sadder Than Water: New & Selected Poems by Samih al-Qasim, translated by Nazih Kassis. Reprinted with the author's permission.