Bảy thiên đường cho một quê hương
Hiba Abu Nada
From English translation by Huda Fakhreddine
——
Trong lá phổi chúng ta có một quê hương
và hơi thở ta là lưu đày biệt xứ,
một quê hương tuôn tràn trong huyết quản
như bước chân ta hối hả hướng về.
Một quê hương vươn tỏa giữa bụi rậm sầu thương,
giữa rừng kẻ lạ như dây leo trườn bò,
và ánh nhìn ta là hạt lệ ngân ngấn.
Quê hương trao tặng ta thanh âm,
rồi phó thác cho ta khúc hát.
Liệu ta có thể chối bỏ quê nhà?
Liệu quê nhà có khước từ ta?
khi người là một phần trong huyết quản,
và chúng ta là những bậc thầy đổ máu.
Bánh mì và cơn đói đồng nghĩa trong cuốn sách về ta,
như mảnh vụn của ánh sáng và bóng tối.
Ta đã học cách tìm hy vọng nơi tận cùng thương yêu
như mưa rơi trên sa mạc của vần điệu.
Đây một quê nhà trần trụi đến bên ta
người quấn ta che thân như tấm áo.
Và trong dòng máu ta có một đại dương
nơi con thuyền rời bến trong nhịp tim rung từng hồi.
Những nẻo đường quê hương nhồi căng chiếc gối
Bao phố phường ẩn náu giữa cơn mơ.
Liệu quê nhà có ngủ vùi trong ta đến vĩnh hằng
nhào nặn thời gian như vòng lặp bất tận?
Kìa hàng ô-liu đứng đó như người dưng,
màu sắc, hương vị chúng giờ sao quá xa lạ.
Vũ trụ này chẳng còn chỗ cho chúng ta,
như một hành lang hẹp dần khép kín
Như thể sự tồn tại của ta là một tai tiếng,
chúng ta là tội phạm vì lỡ khát khao,
và lòng ái quốc của ta là tội ác.