“Ta sẽ mang theo tất cả bọn người ăn xin và bán hàng rong, và lũ quỷ sứ có thể giữ lại những ai không muốn rời khỏi, những kẻ không muốn làm việc.
Một khi ta đã lấy đi tất cả đám người nghèo túng thì ai cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sự rực rỡ của người Do thái sẽ không còn là gánh nặng của Châu Âu. Bởi những ai thấu đáo sẽ sớm xây nên cung điện ở chân trời mới.
Nhưng rồi tiếng thở phào đó từ từ sẽ hóa thành cảm giác mất mát; tuy nhiên đến thời điểm đó thì chúng ta đã hoàn toàn ổn định ở vùng đất mới, chúng ta sẽ có quân đội và bộ máy ngoại giao.
Khó tìm nhất là những người làm công tác ngoại giao, vì chúng ta đã mất sạch phong cách sau thời gian dài bị cầm tù.
Gửi đến các quý ông của Glion:
Nhà Rothschilds chẳng hề biết rằng tài sản của họ đang gặp nguy. Họ sống trong một cái vòng tròn giả dối với những cận thần, người hầu kẻ hạ, với những người làm công, nghèo túng và lũ quý tộc ăn bám.
Đây chính là giải pháp, bởi tôi sẽ có thể làm hài lòng tất cả:
Người nghèo, kẻ giàu, công nhân, học giả, chính phủ, và cả những kẻ bài Do Thái.”
(Trang 44)
***
“Đầu tiên ta sẽ thương thuyết với Sa Hoàng (Mà người bảo trợ cho chúng ta: hoàng tử xứ Wales sẽ sớm giới thiệu) để xin phép ngài để những người Do Thái Nga rời khỏi Nga.
Ngài ấy phải hứa danh dự và ta sẽ in những lời này lên báo chí (ngài sẽ tin rằng ta chỉ có thể lấy đi vài trăm ngàn thôi)
Sau đó ta sẽ thương thuyết với Hoàng Đế Đức. Sau đó là Áo. Rồi đến Pháp, về vấn đề người Do Thái Algeria, và sau đó thì tùy theo nhu cầu.
Để có được tự tôn trọng ở những vương triều Châu Âu, thì ta phải có được những chiếc huy chương danh dự nhất. Đó là Anh Quốc.”
(Trang 52)
****
“Ngôn ngữ không phải là rào cản, bởi Thụy Sĩ cũng là một liên bang của nhiều dân tộc khác nhau.
Chúng ta sẽ xem bản thân như là một quốc gia dựa xây dựng trên nền tảng đức tin.
Thực ra, Tiếng đức có khả năng sẽ trở thành ngôn ngữ chính thức. Judendeutsh (Tiếng Đức được nói bởi người Do Thái) và cái băng tay màu vàng ấy sẽ trở thành chiếc nơ xanh đính trên chúng ta.
Ta cũng không có vấn đề gì với tiếng Anh hay tiếng Pháp! Ta sẽ ủng hộ thanh niên chơi những môn thể thao Anh Quốc, bằng cách này họ cũng sẽ được rèn luyện cho quân đội.”
(Trang 57)
****
“Lưu ý rằng cuộc chiến tiếp theo ở Châu Âu sẽ không làm tổn hại đến tài sản của chúng ta mà đem lại lợi ích, bởi vì tất cả người Do Thái đã vận chuyển tài sản của họ ra khỏi đất nước, đến một nơi an toàn.
Những kẻ hèn nhát sẽ muốn trốn tránh nghĩa vụ quân sự trong Đất nước của chúng ta khi có chiến sự. Nhưng cũng như ta muốn ủng hộ bọn đào ngũ chạy đến bên ta giữa thời bình, ta sẽ nghiêm cấm việc này giữa thời chiến, nhân danh lòng tự hào Do Thái.
Hãy để những kẻ chần chừ không đứng về phía chúng ta ngay từ đầu hoàn thành bổn phận của họ, ở lại và chiến đấu. Rồi khi chiến tranh đã qua, chúng ta sẽ đón nhận họ trong danh dự, ban cho họ những danh hiệu cao quý hơn những gì quê hương trước đó có thể trao tặng. Bằng cách này quân lực của chúng ta cũng sẽ có những chiến binh từng kinh qua trận mạc và đã đối diện cái chết, điều này sẽ giúp quân đôi của chúng ta thêm phần uy tín.”
(Trang 65)
***
“Và rồi khi hòa bình được kí kết, tiếng nói của chúng ta sẽ có trọng lượng hơn với tư cách bên cung cấp tài chính, chúng ta sẽ đạt được sự công nhận thông qua những kênh ngoại giao.”
(Trang 65)
***
“Nếu chúng ta đi đến Nam Mỹ, một vùng đất tôi khá ưu ái lựa chọn này bởi nó cách xa Châu Âu vừa quân sự hóa, vừa bẩn thiểu, hiệp ước đầu tiên ta phải đạt được là với những nước Cộng hòa Nam Mỹ.
Chúng ta sẽ cho họ những khoản vay đổi lại đặc quyền lãnh thổ cũng như sự bảo đảm. Một trong những điều kiện quan trọng nhất là họ phải cho phép có một đội quân tự vệ.
Hồi đầu ta sẽ cần xin phép của họ, nhưng rồi từ từ chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh, có thể tự cung tự cấp mọi điều, và rồi ta sẽ chẳng cần nể nang ai nữa cả.
Trong một khoảng thời gian chúng ta sẽ cần có sự bảo vệ của những đội quân trực thuộc đất nước đón nhận ta. Sau đó thì chúng ta sẽ kí kết một liên minh độc lập với họ.
Chúng ta cần phải có những chính sách hòa hợp giữa Nam Mỹ và Châu Âu.
Nếu chúng ta đến NAm Mỹ, thì việc lập quốc sẽ nằm ngoài tai mắt của Châu Âu trong một khoảng thời gian đáng kể.
Và tại Nam Mỹ, thời gian đầu chúng ta cần phải sinh hoạt theo luật lệ, để tâm đến hiệp ước dẫn độ vân vân, của đất nước đón nhận ta (và Châu Âu)
Quân tự vệ của chúng ta sẽ luôn chiếm khoảng 10% tổng số đàn ông nhập cư. Bằng cách này chúng ta có thể có một quân đội mà không bị chú ý, và chúng ta sẽ tiến hành mọi thứ thật cẩn thận trong thời gian dài, chúng ta sẽ khai thác triệt để kẻ thù của những nước cộng hòa, đồng thời duy trì tình hòa hữu thông qua những món quà tặng, hối lộ và những khoản vay.
Việc vượt biển sẽ được tiến hành bởi các nhóm địa phương cùng các đơn vị xã hội.
Sẽ có những tàu hạng nhất, hạng hai, hạng ba, mỗi tàu sẽ có hệ thống hướng dẫn cùng phương tiện giải trí phù hợp với tầng lớp.
Bằng cách này ta có thể tránh những mâu thuẫn về khác biệt giai cấp (có thể quan sát khi ở gần nhau quá nhiều ngày)
Ai cũng phải trả tiền vượt biên. Ta muốn sự xa hoa, và không cần sự ghen tỵ không đáng.
(trang 70)
****
"Những người Do Thái nhỏ bé có thể sẽ tập hợp thành những nhóm nhỏ địa phương, rồi quyên góp bù vào số tiền mà nhà Rothschild đã từ chối cung cấp. Nhưng liệu tôi có thể nhận món tiền này sau khi kế hoạch của tôi được phơi bày trước thế giới? Những người Do Thái giàu sụ sẽ từ chối rồi khiến dự án này thất bại sau; bởi tất nhiên, họ có lẽ sẽ là những người đầu tiên chịu thiệt hại.
(Trang 80)
***
Trong những chuyến đi tôi sẽ mời một số những người trọng vọng (không phải những kẻ giàu nhất) đến buổi họp đầu tiên, tôi sẽ bắt họ thề phải giữ bí mật về kế hoạch mà sớm thôi tôi sẽ công bố với Hội Đồng. Một cuộc họp lớn hơn sẽ diễn ra sau đó, và quy mô sẽ được bàn bạc trong cuộc họp đầu tiên. Trong cuộc họp này tôi sẽ công bố về kế hoạch “rò rỉ” - tuy nhiên tôi sẽ không vội nói về một Quốc gia - họ chỉ cần biết rằng chúng ta đang tìm một nơi an toàn cho tài sản, nguồn vốn của chúng ta, một vùng đất mới cho dân lao động. Nhưng ta phải cẩn thận không để một đất nước nào dính líu đến công việc của những “hội kín.” Có lẽ ta sẽ phải gặp riêng từng đại diện và buộc họ viết xuống lời thề.
Tôi phải hết sức cẩn thận về hiểm họa của những “hội kín” này ở bất cứ đâu. Đó là lí do chiến dịch tuyên truyền của chúng ta phải được thực hiện bởi những kẻ cẩn trọng nhất. Rồi tôi sẽ che giấu bản thân bằng cách gửi một số “hướng dẫn tối mật” đến chính quyền đợi họ phê chuẩn.
Dù sao thì chúng ta vẫn muốn mọi việc tiến hành dưới sự đồng ý của chính quyền, nhưng không cần sự phiền hà gây ra bởi bè lũ nghị viện và báo chí.
(Trang 82)
****
Một ý tưởng tuyệt vời, chúng ta có thể mời những kẻ bài Do Thái uy tín trọng vọng như những đơn vị thanh lý tài sản.
Bởi quần chúng cần sự đảm bảo rằng việc chúng ta rời đi sẽ không khiến đất nước họ rơi vào cảnh kiệt quệ.
Ban đầu, họ sẽ không được trả nhiều tiền cho công việc này, bằng không chúng ta sẽ làm hỏng việc của mình, và khiến họ mang tiếng như là “lũ bù nhìn cho bọn Do Thái”
Ta sẽ trả nhiều tiền cho họ hơn sau đó, để rồi dần dần ở những quốc gia mà chúng ta đã rời khỏi sẽ chỉ còn lại các quan chức không phải người Do Thái.
<<Những kẻ bài Do Thái sẽ trở thành những người bạn đáng tin cậy nhất của chúng ta, những quốc gia bài Do Thái sẽ trở thành đồng minh của chúng ta.>>
Chúng ta sẽ di cư trong danh dự.
(Trang 85)
****
Khi chúng ta chiếm đóng vùng đất mới, chúng ta phải ngay lập tức mang lại lợi ích cho đất nước đón nhận chúng ta. Chúng ta phải khéo léo chiếm đoạt tài sản tư nhân trên những mảnh đất họ giao cho ta.
Chúng ta sẽ thử vận chuyển những kẻ nghèo khó bần cùng (dân địa phương) qua biên giới bằng cách tạo việc làm cho họ ở những quốc gia trung gian kề cận, đồng thời không cho phép họ làm việc trong đất nước của chúng ta.
Những chủ doanh nghiệp sẽ đứng về phía chúng ta. Cả hai quá trình: thâu tóm tài sản và loại bỏ cộng đồng nghèo khổ kia cần phải được thực thi một cách kín đáo và vô cùng cẩn trọng.
Hãy khiến những người chủ bất động sản tin rằng họ đang ở trên cơ, rằng họ đã lừa được chúng ta bằng cách bán mọi thứ cho ta với giá cao hơn giá trị thật của chúng.
Nhưng chúng ta sẽ không bán lại cho họ bất cứ cái gì cả.
(Trang 88)
***
Tôi cũng không cần phải nói ra rằng chúng ta sẽ chấp nhận những người khác đạo, chúng ta cũng sẽ bảo vệ tài sản của họ, danh dự của họ, tự do của họ với sự ép buộc nghiêm khắc nhất. Đây là một lĩnh vực khác mà chúng ta sẽ đặt ra một ví dụ tuyệt vời cho thế giới cũ.
Mới đầu, dĩ nhiên mọi người sẽ xa lánh chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ bốc mùi hôi thối.
Nhưng rồi khi quan điểm của thế giới hoàn toàn xoay chuyển theo hướng có lợi cho chúng ta, chúng ta sẽ đặt ra những nền móng vững vàng cho một đất nước mới. Chúng ta sẽ không phải sợ hãi làn sóng nhập cư nước ngoài, chúng ta sẽ đón những người khác với lòng nhân từ mang cung cách quý tộc cùng sự hiền hòa kiêu hãnh.
(Trang 89)
****
“Chúng ta sẽ chỉ bán cho riêng người Do Thái, và tất cả bất động sản sẽ được giao dịch chỉ riêng giữa những người Do Thái. Tất nhiên, chúng ta không thể làm vậy chỉ bằng cách không công nhận những giao dịch khác. Mặc dù không đi ngược lại khái niệm công bằng của thế giới hiện đại, thì chúng ta chưa đủ sức mạnh để thực hiện điều này.
Do đó, chúng ta phải canh giữ cẩn thận từng giao dịch bất động sản thông qua quyền mua lại của một Công ty. Nếu như người chủ sở hữu muốn bán một bất động sản nào đó, chúng ta sẽ có quyền mua lại ở giá bán ban đầu. Chúng ta sẽ thêm cho họ một khoản bồi thường cho những cải thiện nhất định được xác định bởi một hội đồng các chuyên gia, gồm có một người do bên chủ sở hữu chỉ định và một người bên phía chúng ta. Nếu hai người này không đạt được thỏa thuận, chúng ta sẽ tìm một bên thứ ba không liên quan để đưa ra quyết định.
Quyền mua lại này sẽ là một sự ưu ái đặc biệt, không thể thu hồi bằng khoản vay thế chấp.
(Trang 89)
***
“Với những tài sản được thâu tóm một cách tự nguyện, ta cần phải sử dụng những nhân viên đại phương, và những người này tuyệt đối không được biết rằng người chủ thuê anh ta thực ra là một mật vụ, đã thừa lệnh từ một đầu não “Ủy ban mua bán tài sản”
Những giao dịch này phải được mua một cách đồng thời, tức khắc như thể một nút bấm điện tử. Những mật vụ của chúng ta sẽ tự xuất hiện như những người mua tự do, sẽ nhận được tín hiệu “Marchez (Tiến lên)! Và trong vòng một tuần, các giao dịch phải được hoàn tất, nếu không giá cả sẽ tăng lên chóng mặt.
Tất nhiên, trước đó chúng ta phải nghiên cứu kĩ lưỡng về những loại giấy tờ sở hữu (nếu có) thông qua những cuộc điều tra bí mật, thăm dò từng trường hợp cụ thể, vv…
Những chủ đất có sự gắn bó đặc biệt với vùng đất của họ bởi vì tuổi già, thói quen, hay sao đó, sẽ được đề xuất một giải pháp về việc di cư đến bất cứ nơi nào họ muốn, như những người của chúng ta vậy. Đề xuất này chỉ được đưa ra khi mọi nỗ lực giao dịch trước đó đều thất bại.
Và nếu cũng không được, thì cũng chẳng phải là tổn thất lớn, ta sẽ không làm hại họ. Sự gắn bó sâu sắc với đất đai thường chỉ diễn ra ở những khu đất nhỏ. Những điền trang lớn luôn có một cái giá nhất định.
Nếu có quá nhiều chủ đất như vậy trong một khu vực, thì ta sẽ để mặc họ và phát triển về thương nghiệp ở những khu vực khác thuộc quyền sở hữu của chúng ta.
(Trang 90)
***
Ngay cả khi Gudemann cũng thất bại, ta sẽ gửi Baron Jacob đến gặp Edmond - một thành viên gia tộc Rothschilds Palestine, và ta sẽ nhờ ông ta sắp xếp một buổi nói chuyện.
(Endmond James de Rothschild người Pháp là một thành viên của hệ thống ngân hàng Rothschilds và cũng là một mạnh thường quân lớn cho Zionism. Không rõ vì sao trong đoạn này Herzl gọi ông là Palestine Rothschild)
(Trang 99)
****
Trong thư gửi đến Dr. Gudemann và nhờ ông đến gặp Albert Rothschild:
“Tôi khá thờ ơ với tính Do Thái trong mình; có thể nói tôi chẳng hề ý thức được nó. Nhưng cũng như cách mà làn sóng bài Do Thái đã buộc những kẻ Do Thái nửa vời, hèn nhát, ích kỷ tự cải đạo sang Thiên Chúa giáo, nó cũng đã buộc tính Do Thái trong tôi phải trồi lên mặt nước. Chẳng hề liên quan gì đến sự sùng đạo cả. Mặc dù tôi có lòng tôn kính với đức tin của tổ tiên chúng ta, tôi không phải là một kẻ cuồng tín và sẽ không bao giờ trở thành như thế.
Nhưng tôi sẽ không làm điều gì đối lập với tôn giáo, mà trái lại, tôi thực sự muốn làm việc với những vị rabbi, tất cả những vị rabbi”
(Trang 109)
****
Trong lá thư thứ tư gửi đến Baron Hirsch:
“Hiện tại ta chưa thể giúp đỡ người Do Thái. Nếu giờ anh dẫn một người đến Vùng Đất Hứa, hắn ta sẽ cười cợt và phỉ báng anh. Bởi vì hắn ta quá là tha hóa.
Tuy nhiên, tôi biết rõ vùng đất đó ở đâu, trong chính chúng ta! Trong tài sản của chúng ta, nhân công của chúng ta, trong sự kết hợp kì ảo của hai yếu tố mà tôi đã nghĩ ra. Nhưng chúng ta phải lún sâu hơn nữa. Chúng ta cần phải bị sỉ nhục nhiều hơn nữa, bị phun nước bọt vào mặt, bị chế giễu, đánh đập, bị cướp bóc, bị giết nhiều hơn nữa trước khi ý tưởng này chín rũ trong lòng chúng ta.
Hiện tại, chúng ta phải chịu đựng sự phỉ báng giữa xã hội thượng lưu nơi chúng ta phải cố gắng thể hiện mình, phải chịu đựng sức ép kinh tế ở tầng lớp trung lưu, và những thảm kịch ghê gớm nhất ở những tầng lớp thấp kém.
Chúng ta chưa đủ tuyệt vọng. Đó là lí do vì sao một người cứu rỗi lại hóa thành trò hề, để rồi bị cười cợt. Cười cợt ư? Ôi không, thậm chí chỉ là một nụ cười; họ còn chẳng còn đủ sức mạnh để cười thành tiếng nữa.”
(Trang 116)
——
(Hoài Phương dịch)
Hôm nay nhiêu đây nhé các bạn.