ghassan zaqtan

Khi hắn chạm đến tận cùng cô độc (Ghassan Zaqtan) by Phuong Nguyen

Khi hắn chạm đến tận cùng cô độc
Ghassan Zaqtan
English translation by Fady Joudah

—-

Hắn sập cửa rồi tắt đèn
trừ hành lang nơi dẫn đến hàng rào
nơi hắn trộm nhìn giàn hoa giấy

bên những cành táo ngọt hắn gieo xuống mùa đông qua.
Chỉ một ngọn nến leo lét trong phòng,
vậy thôi là đủ.

Cuộn khói dâng lên bên ánh lửa yếu ớt
khiến hắn nghĩ đến một nơi có những gương mặt
cùng thân thể, tên gọi và nơi chốn  
đang ngồi phía bên kia làn khói mỏng.  

Giữa hành lang vô tận tiếng thở dài lăn lộn khi cố vươn đến hắn
Tiếng nói và những căn phòng quá xa xôi, như thể bị chôn vùi.

Nhưng hắn còn ở đó giang rộng đôi tay
cùng làn khói dẫn đường đưa họ băng qua bóng tối
ánh sáng là dấu hiệu, là hành lang yêu thương
bảo vệ cho mọi thứ đừng rơi, đừng lạc lối.  

Để ký ức của hắn đừng kết thúc cũng không mục rữa
Chỉ vừa đủ để đợi chờ hắn ở một cõi xa xôi
cho đến khi hắn chạm đến tận cùng của cô độc

Ghassan Zaqtan, November 2, 2021

                                        —Zakariya/Beit Jala/Ramallah

Ngựa đen (Ghassan Zaqtan) by Phuong Nguyen

Ngựa đen
Ghassan Zaqtan
English translation by Fady Joudah



Kẻ thù đã chết không ngừng nghĩ về ta trong giấc ngủ vĩnh hằng
Những bóng ma lướt đi trên bậc thang, ngồi trong góc tối
Những bóng ma ta nhặt bên vệ đường, như chuỗi hạt
quàng trên cổ một người kết từ tội lỗi.

Tội lỗi ngập tràn cuống họng, và tại đây ta nuôi sống những bóng ma, cho họ ăn
rồi họ bơi vòng quanh như đàn ngựa đen trong giấc mộng.

Với sức sống từ người tử nạn, điệu Blue cuối trỗi dậy
khi ta nghĩ về sự đố kỵ,
cánh cửa rạch hở và hơi thở tràn qua kẽ nứt, dòng sông
thở phập phồng, như một kẻ say
và quá khứ của người đàn bà chợt thức dậy giữa công viên…

Và khi ta chìm vào giấc ngủ
Ta thấy một chú ngựa đang gặm cỏ
bất cứ khi nào ta chìm vào giấc ngủ
một chú ngựa bước đến gặm nhấm giấc mơ ta

Trên chiếc bàn ở Ramallah là bao lá thư dang dở, bức ảnh người bạn cũ
Bản chép tay bài thơ của một chàng trai trẻ từ Gaza, đồng hồ cát,
và khởi đầu của bài thơ đang đập cánh trong đầu.  

Tôi muốn nhớ về bạn như bài hát ta từng nghe hồi tiểu học
mà tôi nhớ tường tận, chưa từng phạm lỗi
với đôi môi lạc nhịp và mái đầu nghiêng
cùng bàn chân nhỏ hăng hái giậm sàn đất
và trên chiếc bàn là đôi tay vỗ liên hồi.  

Tất cả đã chết vì chiến tranh, bằng hữu, bạn học…
những bàn chân nhỏ ấy vẫn còn đây, cùng đôi tay hăng hái, dẫm trên
sàn lớp học, bàn ăn, bên vệ đường
trên vai lưng những người dạo bước
và bất cứ nơi đâu tôi đi đến
tôi vẫn nghe
tôi vẫn nhìn thấy.

Một ngày êm đềm (Ghassan Zaqtan) by Phuong Nguyen

Một ngày êm đềm
Ghassan Zaqtan
Bản dịch tiếng Anh của Fady Joudah

——-

Phố phường hôm nay không vương mùi tử khí
thật là một ngày dịu êm
xe cộ lưu thông,
không gian trải rộng cho đoàn người
đưa tang những người ngày hôm qua ngã xuống,
đủ rộng để ta có thêm

một giấc mơ, một ý tưởng, một cậu trai nhỏ,
một cái đẩy nhẹ cho con thuyền yêu dấu,
một biệt hiệu ở chốn tù lao,
một đóa hồng gửi tình yêu mới,
một bàn tay cho người đồng chí.

Không gian để ta được sống dù chỉ một lúc nữa,
vừa đủ để bắt tay
và vươn đến mặt trời.

Hôm nay là một ngày êm đềm, ngày tản bộ
Người ta khiêu vũ khắp phố phường Beirut
chặn lối đi của xe bus, ta chẳng cần mua
báo mới:

bởi những trang tin đã đến văn phòng

và người chết nằm xuống trên Con đường Người Tử Đạo
ở ngoại biên trại tỵ nạn Sabra.

Một ngày êm đềm làm sao,
hàng xóm chúng ta sẽ bước ra trong lần áo ngủ
nàng khoác lên ta sự ngái ngủ lặng im
và bước chân cong vành, xiêu vẹo
bởi trong cơn mê nàng chẳng gom nổi những ký tự thành lời.

Đâu là cuộc đời giữa buổi sáng đờ đẫn, mênh mông
Chúng ta sẽ không đi đâu cả
Và rồi, từ vạt trời tuyền sắc trắng kia một lí do
sẽ rơi xuống, đưa ta đi tới cuối con đường
những tử thi trong lời “Chào buổi sáng”.

Cái chết tập thể (Ghassan Zaqtan) by Phuong Nguyen

Cái chết tập thể
Ghassan Zaqtan
bản dịch tiếng anh bởi Fady Joudah
—-

Đêm lại về cùng với bóng tối  
Ta ẩn mình khi say ngủ dưới gầm trời,  
Không một ai sống sót trở lại đêm nay
để báo cho ta hay về cái chết những người khác.
Tiếng còi hụ rền vang khắp nẻo đường
thị trấn giờ nhung nhúc lũ sát nhân
tràn đến từ những quận lân cận
nơi tiếng thét của người dân vươn đến tận nơi này.
Chúng ta đã nghe. Chúng ta đã thấy
người chết diễu hành giữa thinh không
bị trói buộc bởi sững sờ rúng động
bước chân họ lao xao và dựng ta dậy
khỏi những mành chiếu đang dần bắt lửa.
Một lưỡi dao sáng ngời
đang rơi xuống con đường.
Những người phụ nữ của chúng ta hoặc chỉ sinh ra người chết
hoặc chẳng còn có thể sinh con.