fadwa tuqan

Người tử đạo cho Intifada (Fadwa Tuqan) by Phuong Nguyen

Người tử đạo cho Intifada
Fadwa Tuqan
——

Họ vẽ nên bản đồ dẫn đường cho sự sống
Rồi lát lối đi ấy cùng đá quý và trái tim trẻ tuổi ấm nồng
họ nâng trái tim lên như hòn đá trong lòng bàn tay
như than hồng, rực lửa
rồi ném chúng vào quỷ dữ bên đường
đã là lúc để phô bày sức mạnh cùng lòng can đảm,
tiếng nói của họ chạm đến muôn nơi
vang vọng khắp chốn
rồi cùng với sức mạnh và lòng can đảm ấy
họ chết đứng
rực lửa trên đường
bừng sáng như những vì sao
đôi môi họ quyện lấy làn môi của sự sống.

***

Tử thần đã đến và vung lưỡi hái
họ vẫn vững chân đối diện cái chết
ngay thẳng hơn rừng cọ
hùng dũng hơn cánh đồng lúa trổ
sáng tỏ hơn vầng dương chiếu rọi
đẹp đẽ hơn hàng cây tưới tắm dưới cơn mưa ôm ấp hừng đông
họ vươn lên, nhảy vọt, lao đến chiến trường
nơi họ lan ra như những quả cầu lửa
họ bốc cháy, sáng rực, trao cho ta ánh sáng
giữa chặng đường - rồi biến mất như vệt nắng dần tan.

***

Ôi những giấc mơ của họ đang hiện ra ở nơi xa
ôm ấp tương lai hạnh phúc!
Và ngươi sẽ mang họ quay lại
cùng những ngày mai tuyệt vời.
Hình hài của tái sinh sẽ vươn lên từ vực sâu của đêm và cái chết
trên gương mặt hắn hiển linh bao tin tốt lành
và giữa đôi mày rộng, một vì sao rực sáng.

***

Đất Mẹ sẽ mớm cho anh dòng sữa ngọt suốt cuộc đời  
để ngay đến sự cô đọng của cái ác
và quỷ dữ nơi đất liền, thống trị biển khơi
cũng không thể bứt rời anh khỏi bầu ngực Người
và anh sẽ chẳng bao giờ rời xa dòng sữa ấy
dẫu bè lũ cướp ngôi xuống tay bạo tàn
anh sẽ chẳng bao giờ rời xa dòng sữa ấy
và rồi giữa màn đêm bội bạc, tử thần sẽ vẽ nên
đầu vú bầu ngực căng tràn bằng giọt táo đắng.  

***

Hãy nhìn họ từ đằng xa!
Họ đang trỗi dậy cao hơn, cao hơn nữa
khi cả thế giới căng mắt dõi theo!
Họ đang vươn lên những nấc thang vời vợi
khi dòng máu trào dâng!
Trái tim họ không thể nào bị trói buộc bởi tử thần bội bạc
khi sự tái sinh và hừng đông còn đó
trong tầm mắt, dẫn họ bước tiếp con đường của hy sinh!
Hãy nhìn họ đàn chim ưng giang đôi cánh giữa Intifada
họ bước đến vĩnh hằng, vì dải đất và quê hương tôn kính!

Sự tồn tại (Fadwa Tuqan) by Phuong Nguyen

Sự tồn tại
Fadwa Tuqan
Bản dịch tiếng Anh bởi Michael R. Burch

——

Giữa cõi đời quạnh hiu tôi là câu hỏi thất lạc
vây quanh là bạt ngàn cõi tối
nơi câu trả lời giấu mình giữa đơn côi

Và người là ánh sao sáng ngời
mà số phận phơi bày,
tỏa sáng từ thẳm sâu màn đêm không đáy.

Xoay quanh người là những vì sao
- một, rồi hai -
Cho đến khi tôi giang tay đón lấy
hào quang độc nhất của người,

Rồi bóng tối lạnh lẽo chợt vỡ tan
Và trong cơn rung chấn song sinh
khi bàn tay quấn lấy bàn tay
Tôi tìm thấy câu trả lời đã tìm kiếm bấy lâu.

Đôi ta thật gần gũi mà sao quá cách xa!
Người có còn nhớ sự hợp nhất
khi linh hồn ta cháy bừng trong biển lửa
khi hai vũ trụ lao vào nhau
giữa hai người thi sĩ?
Dù giữa đôi ta là khôn cùng khoảng cách
Ta hợp nhất vì ta tồn tại.

Chẳng còn lại gì (Fadwa Tuqan) by Phuong Nguyen

Chẳng còn lại gì
Fadwa Tuqan
Bản dịch tiếng Anh bởi Michael R. Burch

——

Chúng ta còn bên nhau đêm nay
nhưng ngày mai anh sẽ lại bị giấu đi lần nữa,
bởi cuộc đời thật cay đắng.

Biển cả sẽ ngăn cách đôi ta
Ôi… Ôi… Giá như ta được nhìn thấy anh
Nhưng ta sẽ chẳng bao giờ biết đến…
nơi anh lưu lạc
con đường anh rẽ ngang
những đích đến không tên
mà đôi chân buộc anh đi tới.

Anh sẽ rời đi, và rồi kẻ trộm của trái tim,
kẻ khước từ cái đẹp,
sẽ cướp đi những gì thân thương nhất
cướp đi hạnh phúc của chúng ta,
chỉ chừa lại bàn tay trống rỗng.

Và khi hừng đông đến anh sẽ biến mất như một bóng ma
tan vào trong làn sương mờ ảo
nhanh chóng hòa vào vầng dương ngày hạ.

Mùi hương… mùi hương của anh, là mật ngọt của đời
thấm đẫm trái tim ta
như mặt đất hút lấy hạt mưa căng tràn sức sống.

Ta sẽ nhớ anh như cây lá tỏa hương
khi ngày mai anh lần nữa lên đường
và chẳng còn gì sót lại.

Như những gì đẹp đẽ, thân thương nhất
đánh mất - thất lạc! và chẳng còn gì sót lại.






Hamza (Fadwa Tuqan) by Phuong Nguyen

Làng tôi từng có người đàn ông tên Hamza
một người thợ làm bánh bình thường chân chất.

Tôi gặp ông lần cuối
khi dải đất còn khoác trên mình tấm áo tang giữa thinh không trầm mặc
còn tôi chìm trong nỗi đau thất trận.  

Nhưng Hamza chân chất nói rằng:
Em gái ta ơi, trái tim đất mẹ chẳng bao giờ thôi những nhịp đập liên hồi
bền bỉ, Người chịu được những điều không ai chịu nổi,
Người nắm giữ bí mật những ngọn đồi, sâu trong tử cung.
Dải đất trổ gai nhọn bủa vây, nhưng cũng là bàn tay sinh ra những chiến binh của tự do
Quê hương ta đó em gái à, dải đất này là một người mẹ !

Thời gian trôi qua và tôi chẳng còn thấy Hamza
nhưng tôi cảm nhận được rằng bụng đất mẹ căng nặng nỗi đau.
Hamza đã sáu-lăm tuổi và anh là gánh nặng trên lưng dải đất
“Hãy đốt trụi nhà hắn!”
một thống tướng thét gào
“Rồi tống con trai hắn vào chốn tù lao!”

Sau đó đồn trưởng vội vã thanh minh rằng
họ làm vậy để gìn giữ trật tự, lề lối
một nghĩa cử nhân danh hòa bình và tình yêu!

Lính vũ trang bao quanh căn nhà của Hamza
Như con một con trăn cuộn vòng vây xiết.

Chúng đập cửa cùng lời đe dọa cuối cùng
“Cút khỏi đây mau, lũ khốn!”
Và họ thong thả đáp lời từ tốn:
“Được thôi, trong một giờ nữa.”

Hamza mở tung cửa sổ.
Đối mặt với ánh dương chói lòa, ông thét lên
“Ta và các con của ta đã sinh ra và sẽ chết đi ở đây, vì Palestine!”
Âm thanh từ cuống họng ông vang vọng giữa lặng im chảy tràn.  

Chính xác một giờ sau, căn nhà của Hamza sụp đổ
từng căn phòng nổ tung đến tận trời xanh, gạch vữa bùng cháy
cho đến khi lửa tàn âm ỉ để muội tro chôn vùi ký ức một cuộc đời
lao động cần mẫn lẫn những đắng cay ngọt bùi.

Ngày hôm qua tôi thấy Hamza
rảo bước xuôi con đường thị trấn
Hamza, người đàn ông bình dị chân chất vẫn như xưa:
mang trong mình một ý chí không gì suy chuyển.