Làng tôi từng có người đàn ông tên Hamza
một người thợ làm bánh bình thường chân chất.
Tôi gặp ông lần cuối
khi dải đất còn khoác trên mình tấm áo tang giữa thinh không trầm mặc
còn tôi chìm trong nỗi đau thất trận.
Nhưng Hamza chân chất nói rằng:
Em gái ta ơi, trái tim đất mẹ chẳng bao giờ thôi những nhịp đập liên hồi
bền bỉ, Người chịu được những điều không ai chịu nổi,
Người nắm giữ bí mật những ngọn đồi, sâu trong tử cung.
Dải đất trổ gai nhọn bủa vây, nhưng cũng là bàn tay sinh ra những chiến binh của tự do
Quê hương ta đó em gái à, dải đất này là một người mẹ !
Thời gian trôi qua và tôi chẳng còn thấy Hamza
nhưng tôi cảm nhận được rằng bụng đất mẹ căng nặng nỗi đau.
Hamza đã sáu-lăm tuổi và anh là gánh nặng trên lưng dải đất
“Hãy đốt trụi nhà hắn!”
một thống tướng thét gào
“Rồi tống con trai hắn vào chốn tù lao!”
Sau đó đồn trưởng vội vã thanh minh rằng
họ làm vậy để gìn giữ trật tự, lề lối
một nghĩa cử nhân danh hòa bình và tình yêu!
Lính vũ trang bao quanh căn nhà của Hamza
Như con một con trăn cuộn vòng vây xiết.
Chúng đập cửa cùng lời đe dọa cuối cùng
“Cút khỏi đây mau, lũ khốn!”
Và họ thong thả đáp lời từ tốn:
“Được thôi, trong một giờ nữa.”
Hamza mở tung cửa sổ.
Đối mặt với ánh dương chói lòa, ông thét lên
“Ta và các con của ta đã sinh ra và sẽ chết đi ở đây, vì Palestine!”
Âm thanh từ cuống họng ông vang vọng giữa lặng im chảy tràn.
Chính xác một giờ sau, căn nhà của Hamza sụp đổ
từng căn phòng nổ tung đến tận trời xanh, gạch vữa bùng cháy
cho đến khi lửa tàn âm ỉ để muội tro chôn vùi ký ức một cuộc đời
lao động cần mẫn lẫn những đắng cay ngọt bùi.
Ngày hôm qua tôi thấy Hamza
rảo bước xuôi con đường thị trấn
Hamza, người đàn ông bình dị chân chất vẫn như xưa:
mang trong mình một ý chí không gì suy chuyển.