Palestine, nhật ký của một vết thương (Mahmoud Darwish) / by Phuong Nguyen

"Palestine, nhật ký của một vết thương"
Mahmoud Darwish
gửi đến Fadwa Tuqan

---

Chúng ta không cần lời gợi nhớ:
Bởi núi Carmel luôn ở trong lòng
trên hàng mi là Galilee mênh mông thảm cỏ.
Đừng nói rằng: Giá tôi có thể đến bên người như dòng sông.
Đừng nói
Bởi như thịt xương, ta và quê hương là một.

Trước tháng sáu, ta như loài chim trụi cánh
nên tình yêu không úa tàn trong trói buộc.
Chị ơi, hai mươi năm ròng
việc của chúng ta không phải viết nên những bài thơ
mà là chiến đấu.

Trong đôi mắt chị bóng tối dần buông
- như một ác thần
hiện thân từ khoang miệng của tháng Sáu
phủ lên đầu ta vầng thái dương -
sắc màu của đọa đầy
và mùi vị của kinh cầu.
Cách hắn giết rồi hồi sinh, thật xuất sắc!

Đêm trào dâng trong đáy mắt -
thẳm sâu linh hồn nơi bóng tối dần tan:
Ngay lúc này ở đây ta bầu bạn
trên nẻo đường về
ròng rã từ thế kỷ khô hạn.

Rồi ta hiểu điều gì sinh ra tiếng hót sơn ca
là lưỡi lê sáng lòa trên gương mặt kẻ xâm lấn.
và thứ đắp nên sự câm lặng của nấm mồ
là một lễ hội… một vườn cây của sự sống.

Chị ngâm lên bài thơ, tôi thấy những ban công
và tường thành của chúng hóa hoang mạc
quảng trường trải dài đến khoang bụng núi đồi:
Đó nào có phải âm nhạc ta nghe thấy.
Cũng chẳng phải màu sắc ngôn từ:
Trong căn phòng ấy là hàng triệu người hùng.

Dải đất này thấm đẫm thịt da người tử đạo.
Là miền đất hứa của lúa mì và những vì sao.
Thế nên, hãy tôn thờ!
Bởi ta là hạt muối, là dòng nước phù sa.
là những vết thương vẫn ngoan cường chiến đấu.

Chị ơi, cổ họng ta ứ nghẹn nước mắt
và trong đôi mắt ta sôi sục lửa hồng:
Ta tự do.
Không còn phải đấu tranh trước thành trì vua chúa.
Những người đã và sẽ chết trước Cánh cổng của Ngày
ôm chầm lấy ta, họ xem ta như vũ khí.

Ôi hỡi vết thương lì lợm!
Quê hương ta không phải hành lý
Và ta nào phải khách vãng lai
Ta là người tình, đất nước này là người yêu dấu.

Nhà khảo cổ bận rộn phân tích hòn đá.
Và giữa những huyền thoại đổ nát, anh tìm kiếm đôi mắt
để nhìn cho ra
rằng ta chỉ là gã du mục lang thang, mù lòa
không có đến một chữ trong mẫu tự văn minh.
Nhưng khi nhàn rỗi ta vun đắp mầm cây
rồi ngâm lên những khúc ca đầy thân ái.

Đã đến lúc đánh đổi ngôn từ cho khế ước
để chứng minh tình yêu nơi đất nước và tiếng sơn ca:
Giữa thời cuộc này vũ khí nuốt trọn đàn guitar
Trong tấm gương dung nhan ta ngày càng nhạt nhòa
vì trên lưng ta một thân cây đang chầm chậm vươn tỏa.

----

Bản dịch Việt Ngữ: Hoài Phương

Ảnh: Samih al-Qasim, Fadwa Tuqan và Mahmoud Darwish thời trẻ chụp ảnh cùng nhau, cả ba đều là những nhà thơ lớn của Palestine.